Sau khi quân Pháp rút khỏi Hà Nội, trên đường công tác, Hồ Chủ tịch ghé thăm một làng nhỏ, nguyên là làng nằm trong vùng du kích của ta. Đồng bào, già trẻ, trai gái úa ra đón Bác. Bác hỏi thăm, trò chuyện với mọi người và chia kẹo cho các cháu nhỏ.
Một cháu gái chừng năm sau tuổi, tay cầm kẹo, đứng nhìn Bác không chớp mắt. Bác âu yếm, bảo:
- Ăn kẹo đi cháu.
- Cháu để phần mẹ cháu.
Một cán bộ cùng đi với Bác liền lấy thêm một phần kẹo trao cho cháu, và nói:
- Cháu ăn phần kẹo này, còn phần kia dành cho mẹ.
Cháu bé vẫn không ăn trân trân nhìn Bác. Bác lại nhắc:
- Cháu ăn kẹo đi.
- Cháu chờ mẹ cháu cùng ăn ạ.
Nghe cháu nói dễ thương, Bác Hồ cúi xuống vuốt tóc cháu, hỏi:
- Cháu tên là gì?
- Mẹ cháu gọi cháu là Chiến.
Bác gật đầu, nhắc lại:
- Tên cháu là Chiến?
- Mẹ cháu bảo phải đuổi hết giặc đi mới sống được nên gọi cháu là cái Chiến.
Bác kéo cháu bé vào lòng. Một cụ già trong làng bèn kể cho Bác nghe tình cảnh của gia đình cháu. Ông cháu bị Pháp bắt đi phu, không trở về. Bố cháu bị Pháp giết khi cháu vừa ra đời. Mẹ cháu vừa sản xuất nông nghiệp va nuôi con, vừa tham gia đánh giặc, vì vậy cháu rất quý mẹ.
Bác Hồ rất xúc động, khuyên bà con chăm sóc các cháu và gia đình thương binh, liệt sĩ.
- Bác ơi, cháu lớn lên còn giặc để đánh không?
Bác cúi xuống, thơm lên trán cháu, nhẹ nhàng nói:
- Bác chỉ muốn các cháu được học hành, lớn lên xây dựng đất nước.
Bài học kinh nghiệm:
Qua câu chuyện trên chúng ta thấy tình yêu thương bao la vô bờ bến của Bác đối với thiếu nhi Việt Nam. Người luôn luôn dành những lời dạy chí tình cho thiếu nhi, luôn quan tâm giáo dục các cháu. Bác coi thiếu nhi là người chủ tương lai của nước nhà, cho nên cần phải sớm rèn luyện đạo đức cách mạng. Chính điều đó mà bản thân mỗi học sinh phải cố gắng học hành, không ngừng rèn luyện để trở thành người con ngoan, xứng đáng với danh hiệu là Cháu ngoan của Bác Hồ kính yêu của chúng ta.